Giờ nếu ai cũng đòi chuyển hết đất ruộng, đất ao vườn thành đất ở để được giá bán kiếm lời thì sản xuất đầu ra điêu đứng mà con cháu ta sau này chỉ còn nước “cạp đất để ăn”.

Bây giờ, người ta cứ xây nhà vô tội vạ, bất chấp nhu cầu thực tế, đua nhau bán đất kiếm lời. Như ở quê tôi, giờ mấy bác nông dân cũng đâu có lo làm nông nghiệp nữa, mà chỉ chăm chăm canh được giá là cắt đất bán dần tiêu xài.

Cũng chẳng trách họ được vì làm nông vừa cực, có khi đủ ăn đã là may, lâu lâu trúng mùa mới dư được chút ít, còn xui thì lỗ vốn. Thế nên, đất ruộng bỏ không đó để chờ bán, chờ đầu cơ, họ không muốn làm việc nữa vì sợ lỗ tiếp.

Có nhiều khu như ở Lâm Đồng, Đà Lạt, người ta phân lô bán nền, phá nát cả cảnh quan, rồi cuối cùng cũng bỏ không đó chờ được giá mới bán. Báo chí cũng nói nhiều rồi nhưng rất khó để thay đổi.

Mọi thứ đều cần sự hài hòa, giữa hạ tầng, sản xuất công nông nghiệp và dịch vụ cũng vậy, đó là điểm tựa để phát triển bền vững. Nhưng hiện nay, người ta chỉ chăm chăm vào bất động sản. Tìm mọi cách chuyển đất nông nghiệp thành đất thổ cư để được giá còn bán kiếm lời.

Như giá đất ruộng, đất trồng cây lâu năm, đất vườn ở Củ Chi, Hóc Môn… (TP.HCM) tăng dựng đứng chỉ trong thời gian ngắn, sau hàng loạt thông tin quy hoạch lên thành phố.

Theo tìm hiểu của Thanh Niên, các “dự án” phân lô đất vườn được rao bán ở H.Củ Chi là đất trồng cây lâu năm, nhưng môi giới cam kết “sẽ lên thổ cư được”.

Nếu đòi xem sổ đỏ thì họ sẽ thoái thác với lý do “đang tách, phải 3 – 4 tuần nữa mới ra sổ” và hối khách ký hợp đồng đặt cọc, khi có sổ sẽ ký công chứng. Các công ty này lôi kéo khách bằng rất nhiều chương trình tặng từ vài chỉ đến cả lượng vàng khi xem đất và ký hợp đồng/đặt cọc ngay trong ngày…

Nhìn vườn, ruộng bỏ hoang, bên ngoài được cắm cọc bê tông, kẽm gai quây kín mà thấy quá sức lãng phí!

Cứ có thông tin lên TP, hay sắp có công trình, dự án gì là nhiều nơi đất sốt giá hầm hập. Nhiều người dân nông thôn giờ chỉ trông chờ bán đất để đổi đời; người trẻ không thiết tha với công việc hằng ngày nữa, mà lê la khắp nơi, bàn ra tán vào, chỉ mong bán được đất có tiền.

Thử vắt tay lên trán nghĩ xem, nếu ai cũng đua nhau đi buôn đất, bán hết đất ruộng vườn đi thì vài năm nữa đất đâu mà trồng trọt, rồi con cháu chúng ta sau này lấy gì để canh tác, để ăn? hay ‘nhìn đất mà sống, cạp đất mà ăn’?