Chỉ mua căn hộ bình dân nhưng anh Phạm Tùng (Hà Nội) lại bỏ nhiều tiền để sửa chữa, cải tạo. Và bây giờ khi muốn bán, anh lại không thể tìm được khách phù hợp.

Chia sẻ cụ thể của anh Tùng như sau:

“Tôi ra trường năm 2004, làm trong ngành báo chí truyền thông. Tôi có đứa bạn thân làm bên công ty chứng khoán, nên khi nhận lương, tôi thường đưa bạn để cùng nó đầu tư chứng khoán. Vì thế, đến năm 2008, tôi đã tích lũy được một số tiền khoảng 500 triệu đồng. Thực ra, lúc đó tôi chưa có ý định mua nhà vì vẫn đang độc thân, chỗ ở chả quan trọng lắm, sống ở dãy trọ cũng rất vui. Tuy nhiên, một lần laptop, điện thoại, máy ảnh, thậm chí cả cái tivi không hề nhẹ của tôi biến mất chỉ sau một đêm xem bóng đá, ngủ quên không khóa cửa khiến tôi thay đổi ý định.

Bố tôi gợi ý mua đất, khi xây nhà, ông sẽ lên trông coi thợ giúp. Nếu thiếu tiền, bố mẹ có thể vay họ hàng giúp tôi khoảng 100-200 triệu. 500 – 700 triệu ở thời điểm giữa năm 2008 có thể mua được những miếng đất nhỏ nhỏ khoảng 40m2 ở Hà Đông hay Lĩnh Nam. Đi xem đất, tôi phải đi qua những con đường trông vẫn còn đầy vẻ nông thôn, hàng quán trên đường trông rất sơ sài, các ngôi nhà hai bên cũng tuềnh toàng… Tôi cảm nhận không khí ở đây mang tiếng là Hà Nội mà không sầm uất, sôi động bằng cái thành phố hạng ba quê tôi nên không còn hào hứng với đất nền nữa. Cuối cùng được sự động viên của bạn thân, tôi mua một căn hộ tái định cư ở khu Đền Lừ, quận Hoàng Mai. Bạn tôi mới mua một căn ở đó hồi cuối năm 2007. Lúc bạn mua, giá căn hộ chỉ 13 triệu/m2, vậy mà đến khi tôi mua, giá đã gần 14 triệu/m2. Thời điểm đó, chung cư này mới đi vào sử dụng được khoảng 2-3 năm, trông vẫn còn khá mới.

Tôi mua một căn hơn 50m2, chưa hề qua sửa chữa. Thời gian đầu tôi về ở, căn hộ của tôi trông cũng không khá hơn phòng trọ là mấy.

Tôi cứ ở như thế đến năm 2010, khi chuẩn bị cưới vợ, tôi bắt đầu sửa sang căn hộ của mình. Lúc này, khu chung cư cũng có vẻ xuống cấp như bậc thềm dẫn vào nhà gửi xe bị nứt, tường bên ngoài có nhiều mảng trông đen và cũ. Ngay trong nhà tôi, một số thiết bị nội thất bị hỏng. Trần nhà có dấu hiệu ngấm nước từ nhà trên tầng nên có nhiều mảng bị đen. Tiện công sửa chữa nhà, tôi làm một lèo, từ làm thêm trần giả đến lát sàn gỗ, ốp gỗ ở chân tường, từ lắp thêm bồn tắm đứng trong nhà vệ sinh đến thay toàn bộ hệ thống chậu rửa, vòi nước ở nhà bếp và nhà tắm. Tôi mua tất cả các nguyên vật liệu đều là loại tương đối cao cấp, vì vậy tổng số tiền tôi bỏ ra sửa nhà hết hơn 300 triệu.

Có điều trái khoáy, trong khi tôi nâng cấp nhà mình thì chung cư ngày càng xuống cấp. Thang máy, cầu thang bộ, hành lang, sân chơi chung đều thể hiện rõ đây là một chung cư bình dân, dành cho người không có nhiều tiền.

Sau khi vợ tôi sinh liền hai đứa con, ông bà ở quê quý cháu thường xuyên lên chơi, thấy nhà chật chội quá, tôi bắt đầu tính chuyện đổi nhà vào năm 2013. Có điều khách đến xem nhà tôi đều không thích những thay đổi nội thất của tôi. Hay nói chính xác hơn, họ cũng thích nhưng họ không muốn trả tiền cho những thứ đó. Thực sự, nếu có nhiều tiền và muốn sống tiện nghi, mọi người cũng không thích ở khu chung cư bình dân, tái định cư như khu này. Khách mua nhà so sánh nhà tôi với các nhà bên cạnh và chỉ muốn trả giá nhà tôi cao hơn những căn hộ nguyên thủy chưa sửa chữa khoảng vài chục triệu.

Tôi rất tiếc công cũng như số tiền mình đã bỏ ra sửa chữa nên không hề muốn giảm giá. Tuy vậy, sau khi tiếp khoảng 20 khách, tôi đành chấp nhận giảm giá. Cuối cùng, tôi bán nhà được một tỷ.

Đúng là số tiền tôi bán căn hộ không ít hơn số tiền tôi bỏ ra mua và sửa chữa là bao, nhưng tính đi tính lại vẫn là tôi đã mất tiền trầm trọng. Số tiền đó, nếu tôi đem gửi ngân hàng rồi thuê một căn hộ tương tự để ở, chắc chắn đến lúc tôi nhận tiền về sẽ là hơn một tỷ. Còn nếu ngày trước tôi mua đất Lĩnh Nam hay Hà Đông thì tôi đều lãi to. Tuy nhiên, điều tôi muốn nói nhất là việc sửa chữa nhà thành cao cấp trong khi môi trường xung quanh lại bình dân đã khiến tôi rất khó khăn khi bán nhà. Tôi khuyên nếu bạn nào mua căn hộ mà xác định sau này sẽ chuyển thì không nên đầu tư sửa chữa quá tốn kém như tôi”.